TS. Nguyễn Minh Tuấn
Nguồn: Tạp chí Tia sáng,
đăng ngày 31/5/2013,
Vấn
đề giới hạn bằng cách thức nào và đến đâu đối với các quyền cơ bản là
vấn đề phức tạp bậc nhất của khoa học Luật hiến pháp. Ở Việt Nam, chủ
đề này dường như vẫn còn bỏ ngỏ, ít được bàn thảo, quan tâm. Bài viết
dưới đây chia sẻ một số thông tin căn bản về phương thức giới hạn các
quyền cơ bản ở CHLB Đức.
Điều
15 Khoản 2 dự thảo sửa đổi Hiến pháp Việt Nam năm 1992 qui định: “Quyền
con người, quyền công dân chỉ có thể bị giới hạn trong trường hợp cần
thiết vì lý do quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội,
đạo đức, sức khỏe của cộng đồng.” Đây là một qui định rất mới, một bước
tiến mới của dự thảo Hiến pháp, vì lần đầu tiên trong Hiến pháp có một
qui định về giới hạn các quyền cơ bản. Tuy nhiên có thể dễ dàng thấy
ngay hạn chế của qui định này là không định lượng rõ mức độ giới hạn ra
sao đối với các quyền cơ bản và bỏ mặc cho công quyền tự đo lường và
quyết định.